Bạn có bao giờ rơi vào trạng thái căng thẳng chỉ vì một tin nhắn nhỏ xíu không? Một dòng chữ tưởng chừng đơn giản lại khiến bạn đắn đo đến mức viết rồi xóa, sửa rồi lại sửa, đọc đi đọc lại không dưới mười lần. Bạn dò từng dấu chấm, từng biểu tượng cảm xúc, thậm chí cân nhắc liệu có nên dùng từ “cảm ơn” hay “rất cảm ơn” để tránh bị hiểu lầm là quá lạnh nhạt hay quá khách sáo. Tất cả chỉ vì một điều: bạn không muốn người nhận cảm thấy khó chịu hay nghĩ sai về bạn.
Nếu bạn thấy mình trong những tình huống như vậy, thì bạn không hề cô đơn. Rất nhiều người trong chúng ta, vì mong muốn giữ hoà khí, vì sợ làm người khác buồn, vì sợ bị đánh giá, mà dần dần đánh mất sự tự nhiên trong cách giao tiếp, thậm chí trong cách sống. Lúc đầu, nó chỉ là một hành động nhỏ, một lần thỏa hiệp. Nhưng theo thời gian, những hành động nhỏ ấy cộng dồn lại thành một thói quen: thói quen hy sinh chính mình để đổi lấy sự yên ổn bên ngoài.
Nội dung
Khi sự tử tế trở thành gánh nặng
Chúng ta được dạy từ nhỏ rằng nên tử tế, lịch sự, biết nghĩ cho người khác. Điều đó không sai, nhưng khi sự tử tế vượt qua giới hạn và trở thành sự chiều lòng, khi lòng tốt đi kèm với đủ thứ lo sợ: sợ mất lòng, sợ bị ghét, sợ không được chấp nhận… thì nó không còn là lòng tốt nữa, nó trở thành gánh nặng. Và người chịu áp lực nhiều nhất không ai khác chính là bạn.
Bạn bắt đầu sống trong trạng thái căng thẳng ngầm. Trong các cuộc trò chuyện, bạn không còn nói những gì mình nghĩ mà nói những gì mình cho là nên nói. Khi đăng bài trên mạng xã hội, bạn mất hàng giờ chỉ để chỉnh sửa từ ngữ sao cho an toàn, không đụng chạm, không gây tranh cãi. Bạn sợ nếu mình bày tỏ ý kiến thật, sẽ có ai đó phản ứng tiêu cực, hoặc tệ hơn là im lặng, rời bỏ bạn, chặn hay hủy kết bạn với bạn.
Dần dần, bạn không còn biết đâu là suy nghĩ thật của mình nữa. Và trong nỗ lực để không làm tổn thương ai, bạn đang vô tình làm tổn thương chính mình.
Cần có lòng can đảm
Hãy thử tưởng tượng một ngày bạn không phải cân nhắc từng câu chữ trước khi nói. Bạn không cần xin lỗi chỉ vì mình có ý kiến khác. Bạn không còn lo sợ nếu ai đó không thích mình. Bạn được phép không đồng ý mà không thấy tội lỗi. Bạn nhận ra rằng cái cảm giác được là chính mình nó thật sự nhẹ nhõm và dễ chịu làm sao.
Nhưng để đến được điều đó, bạn cần một sự dũng cảm, dũng cảm để chấp nhận rằng bạn không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, dũng cảm để đứng vững khi có ai đó không đồng tình với bạn. Và quan trọng hơn cả là dũng cảm để thành thật với chính mình.
Thành thật không đồng nghĩa với thô lỗ, không phải cứ nghĩ gì nói đó mà đó là sự chân thành xuất phát từ sự tôn trọng bản thân mình và người khác. Đó là khi bạn nói “không” mà không cần phải bào chữa dài dòng, là khi bạn từ chối một cuộc hẹn mà không cần lý do giả tạo, là khi bạn chia sẻ một quan điểm gây tranh cãi mà vẫn giữ được thái độ điềm tĩnh và cởi mở.
Sống thật không có nghĩa là sống ích kỷ. Ngược lại, người sống thật thường là người hiểu cảm xúc của mình nhất, và vì thế, họ cũng có khả năng thấu hiểu và đồng cảm với người khác. Họ không tìm cách làm vừa lòng, nhưng họ cũng không cố tình làm tổn thương. Họ không đóng kịch để được yêu thương, mà chọn cách sống thật để những mối quan hệ trở nên chân thành và sâu sắc hơn.
Câu hỏi cần thiết
Trước khi bạn bấm gửi một tin nhắn, đăng một dòng trạng thái hay thậm chí đưa ra một quyết định trong cuộc sống, hãy dành vài giây để tự hỏi: “Mình đang làm điều này vì thật sự muốn vậy, hay chỉ vì sợ người khác không hài lòng?”
Câu hỏi nhỏ đó có thể mở ra nhiều điều lớn lao. Nó giúp bạn nhìn lại động cơ bên trong hành động của mình. Nó nhắc bạn nhớ rằng bạn có quyền được sống theo cách của mình, miễn là không gây hại cho ai. Và trên hết, nó giúp bạn dần thoát khỏi vai diễn của một người luôn luôn tỏ ra dễ chịu. Vai diễn này tuy làm đẹp lòng người khác, nhưng lại gây sự mệt mỏi cho chính bạn.
Không ai sinh ra để làm hài lòng cả thế giới. Bạn cũng không cần phải biến mình thành bản sao của những mong đợi từ người khác. Sẽ luôn có người không thích bạn, và điều đó hoàn toàn bình thường. Nhưng nếu bạn không thích chính mình, thì đó mới là điều đáng lo ngại.
Can đảm để được yêu
Có một nghịch lý kỳ lạ là khi bạn càng cố gắng để được yêu, bạn càng dễ đánh mất tình yêu thật sự. Vì người ta không thể yêu một phiên bản giả tạo, cho dù phiên bản ấy có vẻ rất dễ thương. Chỉ khi bạn sống thật, bạn mới cho người khác cơ hội được yêu con người thật của bạn, và bạn cũng cho chính mình cơ hội cảm nhận sự kết nối thật sự.
Tình yêu, sự thân thiết, sự tin tưởng, tất cả đều bắt đầu từ sự chân thật. Nếu bạn cứ giấu mình sau những lớp vỏ chuẩn mực ấy thì người khác chỉ nhìn thấy lớp vỏ đó, chứ không thấy được bạn. Và đến một lúc nào đó, bạn sẽ cảm thấy cô đơn ngay trong những mối quan hệ thân thiết nhất.
Bình yên và chân thật
Nhiều người nhầm lẫn rằng việc tránh xung đột là cách để giữ sự bình yên. Nhưng thực chất, sự bình yên thật sự không đến từ việc tránh né mâu thuẫn, mà đến từ việc bạn dám đối diện và giải quyết nó bằng thái độ cởi mở và chân thành.
Bạn có thể không đồng quan điểm với ai đó, nhưng nếu bạn bày tỏ điều đó một cách tôn trọng thì chính là bạn đang xây dựng một nền tảng vững chắc cho sự thấu hiểu. Ngược lại, nếu bạn luôn giấu suy nghĩ thật, chỉ để giữ cho mọi thứ êm đẹp, thì bạn đang xây dựng một mối quan hệ trên nền cát, sẽ dễ dàng sụp đổ khi có sóng gió.
Bạn đã sẵn sàng để là chính mình chưa?
Sống thật không dễ, nhất là trong một thế giới luôn đặt ra những chuẩn mực và kỳ vọng. Nhưng đó là con đường duy nhất để bạn được tự do và hạnh phúc trong chính cuộc đời của mình.
Bạn không cần phải cố gắng để trở thành một người hoàn hảo trong mắt ai đó. Bạn chỉ cần đủ dũng cảm để là chính mình, một con người có đầy đủ cảm xúc như bao người khác, có góc nhìn riêng, có lúc dịu dàng, có lúc bướng bỉnh, nhưng luôn chân thành và tử tế.
Người hiểu và yêu bạn thật sự sẽ không cần bạn phải đóng giả một người khác để làm họ hài lòng. Họ chọn bạn không phải vì bạn luôn đúng, mà vì bạn luôn thật.